Một hôm, bác thợ mộc đóng mấy chiếc thùng đựng quần áo giúp một tổ chức từ thiện nọ gửi đến trại trẻ mồ côi ở Trung Quốc. Trên đường đi về nhà, bác thò tay vào túi tìm chiếc kính, nhưng không thấy đâu. Bác nhận ra rằng chiếc kính đã trượt ra và rơi xuống một trong số các thùng gõ bác vừa mới đóng kín lại. Chiếc kính mới mua của bác đã bị gửi đi Trung Quốc mất rồi!
Bác thợ mộc có sáu người con và đang lâm vào cảnh khó khăn kinh tế trầm trọng. Vừa mới sáng nay, bác đã tiêu mất 20 đô la cho chiếc kính. ‘Thật là không công bằng,’ bác nói với Thượng đế trên đường lái xe về nhà. ‘Con đã tận tụy cống hiến thời giờ và tiền bạc cho công việc của Người, mà giờ lại ra nông nỗi này đây.’
Vài tháng sau, giám đốc của trại trẻ mồ côi đi một vòng nước Mỹ, ghé thăm tất cả các tổ chức từ thiện đã ủng hộ mình ở Trung Quốc. Một hôm, ông đến nói chuyện tại ngôi nhà từ thiện nhỏ ở Chicago nơi bác thợ mộc làm việc.
Vị giám đốc cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ các em mồ côi. Nhưng trên hết, ông cảm ơn họ vì đã gửi đến chiếc kính. Ông đã mong mỏi có một chiếc kính như vậy vì mắt ông kém nhìn không rõ và còn bị đau đầu nữa.
Chiếc kính vừa in như thể được làm ra cho riêng ông vậy.
Mọi người đều vui mừng nhưng bối rối, vì trong danh mục các đồ gửi đi không hề có chiếc kính nào. Ngồi yên ở phía cuối phòng, với những giọt nước mắt ứa lăn trên má, người thợ mộc giản dị nọ nhận ra rằng Bậc thầy Thợ mộc đã sử dụng mình theo một cách phi thường như thế nào.
Nhóm Hearts and Souls sưu tầm và dịch
Nhóm Hearts and Souls sưu tầm và dịch
0 nhận xét:
Hãy để lại nhận xét một cách văn minh nhé !!!