Ngày xửa ngày xưa, có một cây táo cổ thụ. Ngày ngày, có một cậu nhỏ rất thích đến nô đùa quanh cây táo. Cậu trèo lên ngọn cây, ăn trái táo, nằm ngủ dưới bóng cây… Cậu rất yêu cây táo và cây cũng rất thích chơi với cậu. Thời gian trôi đi… cậu nhỏ giờ đã lớn và không còn ngày ngày vui đùa quanh cây táo nữa.
Một hôm, cậu bé quay trở lại chỗ cây táo với vẻ buồn bã.
“Lại đây chơi với ta nào!” – cây táo bảo.
“Tôi không còn là một thằng nhóc nữa, tôi không thích nô đùa quanh cây cối nữa rồi” – cậu bé đáp lại. “Tôi muốn đồ chơi cơ. Tôi cần tiền để mua đồ chơi.”
“Xin lỗi, ta làm gì có tiền… nhưng mà cậu có thể trảy hết táo của ta để bán đi. Vậy là cậu sẽ có tiền…”
Cậu bé hớn hở. Cậu vặt sạch táo trên cây và vui vẻ bỏ đi. Sau khi lấy táo xong, cậu chẳng bao giờ quay lại nữa. Cái cây rất buồn.
Một hôm, cậu bé lúc này đã thành một người đàn ông quay trở về và cái cây thấy sung sướng hạnh phúc.
“Lại đây chơi với ta nào!” – cây nói.
“Thì giờ đâu mà chơi với bời. Tôi còn phải làm việc nuôi gia đình. Chúng tôi cần một mái nhà để nương thân. Cây giúp chúng tôi được không nào?”
“Xin lỗi, ta làm gì có cái nhà nào. Nhưng cậu có thể chặt các cành cây của ta để làm nhà được đấy.”
Thế là người đàn ông chặt toàn bộ cành cây, rồi sung sướng bỏ đi. Cây rất hạnh phúc gặp lại cậu, nhưng kể từ đó, người đàn ông chẳng bào giờ quay trở lại. Cái cây lại thấy cô độc và buồn bã.
Vào một ngày hè nóng nực, người đàn ông quay lại và cái cây sung sướng.
“Lại đây chơi với ta nào!” – cây nói.
“Tôi già rồi. Tôi muốn đi một chuyến du thuyền để thư giãn. Cây có cho tôi một cái thuyền được không?” – người đàn ông đáp lời.
“Hãy lấy thân cây ta mà làm thuyền của cậu. Cậu có thể dong thuyền đi thật xa mà vui vẻ.” Người đàn ông liền đốn thân cây làm thuyền. Ông ta làm một chuyền du thuyền và lâu thật lâu vẫn chẳng hề xuất hiện.
Rất nhiều năm sau, người đàn ông mới quay trở lại.
“Xin lỗi cậu bé của ta. Nhưng ta chẳng còn gì cho cậu nữa đâu. Không có táo cho cậu…” – cây nói.
“Chẳng sao. Tôi còn cái răng nào đâu mà ăn táo.” – người đàn ông đáp.
“Chẳng còn thân cho cậu trèo…”
“Tôi cũng già lắm rồi chẳng thể trèo cây được.”
“Thực lòng ta chẳng thể cho cậu được gì nữa… Ta chỉ còn mỗi cái gốc cây khô chết này thôi.” – Cái cây khóc.
“Giờ tôi cũng chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một chỗ để nghỉ ngơi. Sau bao năm tháng, tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi.” – người đàn ông đáp.
“Tốt rồi. Gốc cây già là chỗ nghỉ ngơi tốt nhất đấy. Lại đây, lại đây ngồi xuống với ta và nghỉ ngơi đi nào!” Người đàn ông ngồi xuống và cái cây hạnh phúc mỉm cười rơi lệ…Nguồn: The Boy and the Apple tree
0 nhận xét:
Hãy để lại nhận xét một cách văn minh nhé !!!