Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

Truyện Rùa và Thỏ


Ngày xửa ngày xưa, có một con rùa và một con thỏ cãi nhau xem ai nhanh hơn. Chúng quyết định giải quyết việc tranh luận bằng một cuộc thi chạy đua. Chúng đồng ý lộ trình và bắt đầu cuộc đua.
Thỏ xuất phát nhanh như như bắn và chạy thục mạng một hồi, và sau khi thấy rằng đã bỏ khá xa bạn rùa, thỏ nghĩ mình hãy nghỉ dưới một gốc cây bên đường và thư giãn trước khi tiếp tục cuộc đua. Thỏ ngồi dưới bóng cây và liền ngủ thiếp đi. Rùa từ từ vượt qua thỏ và sớm kết thúc đường đua, dành chiến thắng. Thỏ giật mình tỉnh giấc và nhận ra rằng mình đã bị thua.
Bài học của câu chuyện trên là: chậm và chắc đã chiến thắng cuộc đua.
Nhưng cuộc sống không quá đơn giản như thế, câu chuyện được tiếp tục phát triển thêm:
Thỏ vô cùng thất vọng vì để thua và nó cố suy nghĩ. Nó nhận ra rằng nó đã thua chỉ vì quá tự tin, bất cẩn và thiếu kỷ luật. Nếu nó không xem mọi thứ quá dễ dàng và chắc thắng, thì rùa không thể nào có cửa hạ được nó. Vì thế, nó quyết định thách thức một cuộc đua mới. Rùa đồng ý.
Lần này, thỏ chạy với tất cả sức lực của nó và chạy suốt một mạch về đích. Nó bỏ xa rùa đến mấy dặm đường.
Thế, bài học của câu chuyện này? Nhanh mà chắc sẽ thắng chậm mà chắc.
Nếu có 2 người trong công ty của bạn: một người chậm mà chắc; một người khác nhanh mà vẫn chắc, thì người nhanh và chắc nhất định sẽ được thăng chức nhanh hơn.
Chậm và chắc là điều tốt, nhưng nhanh mà chắc thì còn tốt hơn.
Nhưng câu chuyện cũng không dừng lại ớ đây.
Rùa đã suy ngẫm kết quả và nhận ra rằng: nó không có cách nào thắng được thỏ trên đường đua vừa rồi. Nó suy nghĩ thêm một tí nữa và rồi thách thỏ một cuộc đua khác, nhưng có một chút thay đổi về đường đua.
Thỏ đồng ý. Họ bắt đầu cuộc đua. Như đã tự hứa với lòng mình là phải luôn nhanh, thỏ bắt đầu chạy và chạy với tốc độ cao nhất cho đến bên bờ sông. Vạch đích đến lại còn đến 2 km nữa ở bên kia sông!
Thỏ đành ngồi xuống và lúng túng không biết làm sao đây. Trong lúc đó, rùa đã đến nơi, lội xuống sông và bơi qua bờ bên kia, tiếp tục chạy và kết thúc đường đua.
Ý nghĩa từ câu chuyện này? Trước tiên, cần phải xác định ưu thế của mình, và sau đó là biết chọn sân chơi phù hợp.
Câu chuyện vẫn chưa dừng lại.
Đến đây, thỏ và rùa đã trở thành đôi bạn thân thiết và họ cùng nhau suy ngẫm. Cả hai nhận ra rằng cuộc đua sau cùng có lẽ sẽ có kết quả tốt hơn. Vì thế, chúng quyết định tổ chức một cuộc đua cuối cùng, nhưng chúng sẽ cùng chạy chung một đội.
Cuộc đua bắt đầu, thỏ cõng rùa chạy đến bên bờ sông, rùa lội xuống sông và cõng thỏ bơi qua bên kia bờ sông. Lên đến bờ, thỏ lại cõng rùa đưa cả hai cùng về đích. Và chúng cùng nhận ra rằng đã về đích sớm hơn rất nhiều so với các lần đua trước.

Bài học của câu chuyện này là gì? Thật tuyệt vời nếu mỗi người đều thông minh và đều có ưu điểm riêng, nhưng nếu ta không cùng làm việc với nhau trong một đội và cùng chia xẻ, cống hiến ưu thế của từng người, ta sẽ không bao giờ thực hiện công việc được hoàn hảo bởi vì luôn luôn có những trường hợp ta không thể làm tốt hơn người khác.
Điều quan trọng của làm việc theo nhóm là phải chọn được người trưởng nhóm trong từng trường hợp cụ thể. Phải chọn được người có ưu thế về lĩnh vực mà họ làm trưởng nhóm.
Còn nhiều bài học nữa từ câu chuyện này. Lưu ý rằng cả thỏ và rùa đều không hề đầu hàng hay nản chí sau thất bại. Thỏ quyết tâm làm việc hăng hơn và cố gắng nhiều hơn sau khi phải thất bại cay đắng. Rùa phải thay đổi chiến lược vì nó đã cố gắng làm việc hết sức. Trong cuộc sống, khi phải chịu đựng, đối mặt với thất bại, có thể đó cũng là thời điểm thích hợp để cố gắng hơn và nỗ lực nhiều hơn nữa, nhưng đôi khi cũng cần phải thay đổi chiến lược và thử tìm kiếm giải pháp khác. Và đôi khi phải làm cả hai.
Thỏ và rùa cũng đã học thêm một bài học để đời khác: thay vì chúng chống đối (hay cạnh tranh) với nhau, chúng bắt đầu tìm cách giải quyết tình huống, và chúng đã cùng nhau làm tốt hơn rất nhiều.
Những con ốc sên trong đời

Một con thiên nga xinh đẹp đáp xuống một con suối. Nó đưa mắt quan sát xung quanh và nhìn thấy một con sếu đang lội ở chỗ nước nông gần bãi bùn để tìm ốc sên.
Cũng lúc đó, Sếu nhìn về phía Thiên nga và hỏi:
– Bạn từ đâu đến vậy? Tôi chưa bao giờ thấy bạn ở nơi này cả!
Thiên nga đáp lời, giọng kiêu hãnh:
– Tôi đến từ Thiên đường.
– Vậy Thiên đường ở đâu? – Sếu hỏi thăm nhưng mắt vẫn không rời khỏi vũng bùn.
– Bạn chưa bao giờ nghe nói đến Thiên đường yên bình và xinh đẹp ở tận trên trời cao kia à? –Thiên nga ngạc nhiên hỏi.
– Chưa! Chưa bao giờ! – Sếu ung dung. – Cuộc sống của tôi ở đây bận lắm. Dòng suối này mỗi năm lại đục hơn nhưng không bao giờ thiếu những con ốc sên béo ngậy. Thế nên tôi lấy đâu thời gian để nghĩ về một vùng đất xa xôi khác cơ chứ?
Thiên nga tiếp tục cuộc nói chuyện bằng cách ca ngợi Thiên đường của mình với những từ hoa mỹ – nào là những cánh cổng có đính ngọc trai được gọi là Ngọc Môn, những con đường dát vàng và những dòng sông lấp lánh như pha lê.
– Thế có con ốc sên nào trong những dòng sông xinh đẹp ấy không? – Sếu thản nhiên cắt ngang dòng cảm xúc của Thiên nga.
– Dĩ nhiên là không rồi! – Thiên nga khó chịu đáp.
– Nếu thế thì bạn hãy cứ giữ lấy Thiên đường cho riêng mình đi! Tôi không thể sống ở nơi mà không có ốc sên được! – Sếu tuyên bố trong lúc lội dọc theo bờ sông nhầy nhụa để tìm thêm thức ăn. 
Thực tế, rất nhiều người trong chúng ta cũng giống như con Sếu trong câu chuyện trên. Chúng ta luôn bị ám ảnh bởi “những con ốc sên”, mà chính xác là những niềm vui thích chỉ thoáng qua trong thế giới rộng lớn này mà phớt lờ đi Thiên đường cùng những tặng phẩm của nó. Thế nhưng, điều bạn cần ghi nhớ là trong cuộc sống, nếu bạn không mưu cầu những điều cao hơn thực tại thì bạn sẽ không thể nào đến được Thiên đường.

Truyện Cây cầu được ước thấy


Có lần, một anh chàng nọ đi chu du thiên hạ, và vô tình bị lạc vào thiên đường. Thời đó, trong khái niệm thiên đường có những cây Cầu được Ước thấy. Bạn chỉ cần ngồi dưới gốc cây đó, ước bất cứ điều gì, và ngay lập tức điều ước của bạn liền thành hiện thực.

Vì đã quá mệt nên anh ta ngả lưng ngủ dưới gốc cây Cầu được Ước thấy này. Lúc tỉnh dậy, thấy đói bụng, anh ta liền ước rằng, “Đói quá. Ước gì có cái ăn nhỉ.” Và ngay lập tức, thức ăn hiện ra không từ đâu cả - cứ trôi bồng bềnh trong không gian – toàn những cao lương mỹ vị.

Anh ta đói quá đến mức không thèm để ý thức ăn từ đâu mà ra - khi đói ai mà còn sáng suốt nữa chứ. Ngay lập tức anh ta bắt đầu ăn, và thức ăn thì ngon vô cùng… Rồi, khi cơn đói đã qua, anh ta mới nhìn quanh.
Giờ đây, anh ta đã cảm thấy thoả lòng. Một ý nghĩ khác hiện ra trong đầu, “Giá như có cái gì đó để uống nhỉ…” Và ở thiên đường không có lệnh cấm gì hết cả; ngay lập tức, rượu hảo hạng hiện ra.
Ung dung uống rượu trong làn gió mát của thiên đường ngay dưới bóng cây, anh ta bắt đầu băn khoăn, “Sao lại thế nhỉ? Chuyện gì đang diễn ra thế này? Có phải mình đang mơ không, hay là có ma quỷ gì đang trêu chọc mình đây không biết?”
Thế rồi lũ quỷ liền xuất hiện. Và chúng thì vô cùng hung tợn, khủng khiếp, gớm ghê. Thế là anh ta bắt đầu sợ run lên, một ý nghĩ loé lên trong đầu anh ta: “Giờ thì mình chết chắc rồi…”
Và anh ta đã bị giết.

Câu chuyện ngụ ngôn này là một truyện ngụ ngôn cổ đầy ý nghĩa. Tâm trí bạn chính là cái cây Cầu được Ước thấy - bất kể bạn nghĩ tới điều gì, không chóng thì chầy, điều đó sẽ thành hiện thực. Có lúc nhanh tới mức dường như bạn hoàn toàn quên phéng rằng chính mình đã mong muốn điều đó, nên bạn không thể nào biết chúng từ đâu đến. Nhưng nếu suy xét sâu xa hơn, bạn sẽ phát hiện ra rằng chính những suy nghĩ của bạn đã tạo nên cuộc đời mình.
Những suy nghĩ của bạn, chúng tạo ra hoặc thiên đường hay địa ngục, hoặc hạnh phúc hay đau khổ, hoặc điều tích cực hay tiêu cực.
Mỗi người đều là một ảo thuật gia. Và mỗi người đang dệt nên một thế giới kì ảo quanh mình … rồi vướng vào đó. Như con nhện tự vướng vào chính cái mạng nhện của mình.
Không ai làm khổ bạn ngoài chính bạn. Và khi bạn đã nhận thức ra được điều này, thì đó cũng chính là lúc mọi sự bắt đầu thay đổi. Rồi bạn có thể xoay chuyển được tình thế, bạn có thể biến địa ngụ thành thiên đường. Tất cả chỉ là vấn đề nhìn từ một góc nhìn khác … Toàn bộ trách nhiệm thuộc về bạn.


(nhóm Hearts & Souls sưu tầm và dịch)



Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2011

Chuyện Tình yêu

Ngày xửa ngày xưa, có một hòn đảo là nơi cư ngụ của tất cả mọi loại cảm xúc như Hạnh Phúc, Buồn Rầu, Yêu Thương,… Một hôm, các cư dân của hòn đảo được thông báo rằng hòn đảo sắp sửa chìm. Thế là tất cả mọi người chuẩn bị thuyền bè di tản.
Yêu thương muốn ở lại cho đến tận phút cuối cùng. Khi hòn đảo sắp sửa chìm, Yêu Thương quyết định cầu cứu. Giàu Sang đang đi qua trên một chiếc thuyền lớn khi Yêu Thương kêu cứu. Giàu Sang từ chối đáp rằng vì đã có Thù Hận và Đố Kị trên thuyền nên không có chỗ cho anh ta đâu.
Phù Phiếm đi qua trên một chiếc thuyền lộng lẫy. Yêu Thương xin Phù Phiếm giúp đỡ. ‘Em chẳng giúp được anh đâu Yêu Thương ơi. Anh ướt nhẹp thế kia sẽ làm hỏng thuyền em mất’.
Khi Buồn Rầu gần đến, Yêu Thương mới quay sang hỏi anh ta. Buồn Rầu nói ‘Ôi, anh Yêu Thương, tôi buồn lắm nên cần phải ở một mình!’.
Hạnh Phúc ghé qua, nhưng vì đang sung sướng quá độ nên thậm chí chẳng để ý thấy là Yêu Thương đang ở đó.
Bỗng nhiên, có một giọng cất lên, ‘Này Yêu Thương, hãy lại đây. Tôi sẽ cho anh đi nhờ.’ Yêu Thương vui quá đến mức quên không hỏi tên anh ta. Cuối cùng họ cũng cập bến một hòn đảo khô ráo và rồi đường ai nấy đi.
Yêu Thương hỏi Hiểu Biết rằng đó là ai. Hiểu Biết đáp, ‘Thời Gian đấy’. Yêu Thương lại hỏi ‘Nhưng sao Thời Gian lại cứu tôi?’ Hiểu Biết mỉm cười đầy thông tuệ rồi đáp rằng ‘Vì chỉ có Thời gian mới hiểu được Yêu Thương vĩ đại đến nhường nào.’

Diệu Mai chuyển ngữ




Nguồn:  Love Story
Truyện Cây táo và Cậu bé

Ngày xửa ngày xưa, có một cây táo cổ thụ. Ngày ngày, có một cậu nhỏ rất thích đến nô đùa quanh cây táo. Cậu trèo lên ngọn cây, ăn trái táo, nằm ngủ dưới bóng cây… Cậu rất yêu cây táo và cây cũng rất thích chơi với cậu. Thời gian trôi đi… cậu nhỏ giờ đã lớn và không còn ngày ngày vui đùa quanh cây táo nữa.
Một hôm, cậu bé quay trở lại chỗ cây táo với vẻ buồn bã.
“Lại đây chơi với ta nào!” – cây táo bảo.
“Tôi không còn là một thằng nhóc nữa, tôi không thích nô đùa quanh cây cối nữa rồi” – cậu bé đáp lại. “Tôi muốn đồ chơi cơ. Tôi cần tiền để mua đồ chơi.”
“Xin lỗi, ta làm gì có tiền… nhưng mà cậu có thể trảy hết táo của ta để bán đi. Vậy là cậu sẽ có tiền…”
Cậu bé hớn hở. Cậu vặt sạch táo trên cây và vui vẻ bỏ đi. Sau khi lấy táo xong, cậu chẳng bao giờ quay lại nữa. Cái cây rất buồn.
Một hôm, cậu bé lúc này đã thành một người đàn ông quay trở về và cái cây thấy sung sướng hạnh phúc.
“Lại đây chơi với ta nào!” – cây nói.
“Thì giờ đâu mà chơi với bời. Tôi còn phải làm việc nuôi gia đình. Chúng tôi cần một mái nhà để nương thân. Cây giúp chúng tôi được không nào?”
“Xin lỗi, ta làm gì có cái nhà nào. Nhưng cậu có thể chặt các cành cây của ta để làm nhà được đấy.”
Thế là người đàn ông chặt toàn bộ cành cây, rồi sung sướng bỏ đi. Cây rất hạnh phúc gặp lại cậu, nhưng kể từ đó, người đàn ông chẳng bào giờ quay trở lại. Cái cây lại thấy cô độc và buồn bã.
Vào một ngày hè nóng nực, người đàn ông quay lại và cái cây sung sướng.
“Lại đây chơi với ta nào!” – cây nói.
“Tôi già rồi. Tôi muốn đi một chuyến du thuyền để thư giãn. Cây có cho tôi một cái thuyền được không?” – người đàn ông đáp lời.
“Hãy lấy thân cây ta mà làm thuyền của cậu. Cậu có thể dong thuyền đi thật xa mà vui vẻ.” Người đàn ông liền đốn thân cây làm thuyền. Ông ta làm một chuyền du thuyền và lâu thật lâu vẫn chẳng hề xuất hiện.
Rất nhiều năm sau, người đàn ông mới quay trở lại.
“Xin lỗi cậu bé của ta. Nhưng ta chẳng còn gì cho cậu nữa đâu. Không có táo cho cậu…” – cây nói.
“Chẳng sao. Tôi còn cái răng nào đâu mà ăn táo.” – người đàn ông đáp.
“Chẳng còn thân cho cậu trèo…”
“Tôi cũng già lắm rồi chẳng thể trèo cây được.”
“Thực lòng ta chẳng thể cho cậu được gì nữa… Ta chỉ còn mỗi cái gốc cây khô chết này thôi.” – Cái cây khóc.
“Giờ tôi cũng chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một chỗ để nghỉ ngơi. Sau bao năm tháng, tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi.” – người đàn ông đáp.
“Tốt rồi. Gốc cây già là chỗ nghỉ ngơi tốt nhất đấy. Lại đây, lại đây ngồi xuống với ta và nghỉ ngơi đi nào!” Người đàn ông ngồi xuống và cái cây hạnh phúc mỉm cười rơi lệ…


Nguồn:  The Boy and the Apple tree
Cài đặt Tình yêu



Dịch vụ Chăm sóc Khách hàng: Anh có cài đặt được Tình yêu không?

Khách hàng: Tôi làm được. Tôi không chuyên nghiệp cho lắm, nhưng tôi sẵn sàng để cài đặt rồi đây. Thế trước hết tôi nên làm gì nào?

Dịch vụ: Bước đầu tiên là mở rộng Trái tim. Anh đã định vị xong Trái tim mình chưa? 

Khách hàng: Rồi đây, nhưng lúc này có vài chương trình vẫn đang chạy. Thế cài đặt trong khi các chương trình kia vẫn đang hoạt động liệu có ổn không? 

Dịch vụ: Thế những chương trình nào đang chạy vậy?

Khách hàng: Để tôi xem nào.  Tôi có các chương trình như Dĩ vãng đau thương.exe, Tự Hạ thấp mình.exe, Thù địch.exe, Oán giậ
n.com hiện vẫn đang chạy. 

Dịch vụ: Không sao cả. Tình yêu sẽ tự động xoá Dĩ vãng đau thương.exe khỏi hệ điều hành hiện thời của anh. Có thể nó còn nằm lại trong bộ nhớ vĩnh cửu của anh, nhưng nó sẽ không còn phá hoại các chương trình khác được nữa. Cuối cùng Tình yêu sẽ tự động ghi đè Tự Hạ thấp mình.exe bằng một module riêng mang tên Tự Quí trọng.exe. Nhưng anh phải tắt hẳn Thù địch.exe và Oán giận.com. Những chương trình này cản trở qui trình cài đặt trọn vẹn Tình yêu.
Anh có thể tắt hết những chương trình đó chứ?
Khách hàng: Tôi không biết làm thế nào tắt được chúng đi. Anh chỉ cách cho tôi được không? 

Dịch vụ: Rất vui lòng. Hãy vào Start menu và gọi ra Tha thứ.exe. Cứ thực hiện bước này nhiều lần cho đến khi nó xoá sạch hoàn toàn các file Thù địch.exe và Oán giận.exe. 

Khách hàng: Tốt rồi, tôi đã làm xong. Tình yêu đã tự động cài đặt rồi. Như vậy là bình thường chứ?

Dịch vụ: Đúng vậy. Anh còn cần nhận được một thông báo nói rằng chương trình sẽ cài đặt lại trọn đời cho Trái tim anh. Thế anh đã nhìn thấy thông báo đó chưa?

Khách hàng: Có, tôi thấy rồi. Thế là xong quá trình cài đặt rồi chứ?

Dịch vụ: Đúng vậy, song hãy nhớ là anh chỉ có chương trình cơ sở thôi đấy nhé. Anh cần bắt tay vào kết nối với các Trái tim khác để nâng cấp thêm. 

Khách hàng: Ôi tiếc quá. Tôi lại có một thông báo báo lỗi rồi. Tôi nên làm thế nào?

Dịch vụ: Thông báo nói gì?

Khách hàng: Nó báo 'Lỗi 412 ' Chương trình không chạy được trong các thành phần nội bộ. Thế nghĩa là sao?

Dịch vụ: Đừng lo, đó chỉ là một vấn đề thông thường thôi. Có nghĩa là chương trình Tình yêu được cài đặt để chạy cho các Trái tim bên ngoài nhưng lại chưa chạy được trong Trái tim anh. Đó là một trong các vấn đề phức tạp của việc lập trình, nhưng không thuộc lĩnh vực kĩ thuật, nghĩa là anh phải 'yêu thương' cỗ máy của chính anh trước khi nó có thể 'yêu thương' các cỗ máy khác.

Khách hàng: Vậy thì tôi nên làm gì?

Dịch vụ: Liệu anh có tìm được thư mục mang tên 'Tự chấp nhận'?

Khách hàng: Tôi đã thấy rồi.

Dịch vụ: Xuất sắc, anh đang giỏi hơn rồi đấy.

Khách hàng: Cảm ơn anh.

Dịch vụ: Không có gì. Hãy nhấn chuột vào những file dưới đây và rồi sao chép chúng vào thư mục 'Trái tim Tôi': Tha thứ.doc, Tự Quí trọng.txt, Ý thức về giá trị bản thân.txt và Thiện ý.doc. Hệ thống sẽ ghi đè lên những file không tương thích với nhau và bắt đầu sửa chữa mọi chương trình lỗi. Còn nữa, anh cần phải xoá file 'Tự chỉ trích.exe' khỏi mọi thư mục, rồi sau đó dọn sạch thùng rác của anh sau khi đảm bảo đã xoá sạch chúng sao cho chúng sẽ không bao giờ tái xuất hiện nữa.

Khách hàng: Đã xong! Wow! Trái tim tôi đang đầy ắp những file thực sự gọn gàng ngăn nắp. Lúc này Tươi cười.mpg đang được bật lên trên màn hình của tôi, và nó chứng tỏ rằng các file khác như Ấm 
áp.com, Thanh thản.exe và Mãn nguyện hài lòng.com đang tự sao chép khắp trong Trái tim tôi!

Dịch vụ: Vậy là Tình yêu đã được cài đặt xong và đang chạy tốt. Anh phải làm sao để có thể điều chỉnh chúng từ đây. Còn một điều nữa trước khi tôi và anh tạm biệt nhau.

Khách hàng: Gì vậy?

Dịch vụ: Tình yêu là một phần mềm miễn phí. Hãy đảm bảo sao cho nó được trao đi kèm theo mọi chương trình trong phần mềm đó cho bất cứ ai bạn biết. Đến lượt họ cũng sẽ tự mình chia sẻ với người khác, và họ sẽ gửi lại vài chương trình tuyệt diệu cho bạn.

Khách hàng: Tôi sẽ làm theo lời anh. Cảm ơn đã giúp đỡ tôi.

(Nhóm Hearts & Souls sưu tầm và dịch)


Nguồn:Installing Love